Lam Ninh đột nhiên chui ra từ trong Ngọc Tì Hưu, cũng xưng Giải Trĩ là thần quân, muốn đem răng nanh Dạ Ma trong tay tôi đi.
Nàng nói, thứ này có thể đưa tới linh hồn tà ác, tốt nhất là dựa theo ý tứ của Giải Trĩ quân, mang vào bên trong Ngọc Tì Hưu, dùng linh lực của ngài ấy ngăn chặn để tránh hậu hoạn về sau.
Tôi kinh ngạc một lát, sau một lúc lâu suy nghĩ, lại lắc đầu với nàng, tôi cảm thấy, nếu răng nanh Dạ Ma này muốn tác quái, tuyệt không phải đơn giản ngăn chặn là có thể giải quyết, nếu thật sự có cái linh hồn tà ác gì tìm tới, mặc dù đã giấu răng nanh Dạ Ma đi, chẳng lẽ linh hồn tà ác sẽ không xuất hiện nữa hay sao?
Một khi đã như vậy, còn không bằng để tôi giữ răng nanh Dạ Ma ở bên người, như vậy nếu có thể đưa tới linh hồn tà ác, tôi liền đem nó diệt trừ, chẳng phải càng tốt hơn sao? Cũng miễn đi tai họa cho thế nhân.
Lam Ninh nghe xong ý của tôi rất là thán phục, nàng nói, công tử trạch tâm nhân hậu, ngày sau nhất định phúc trạch không cạn.
Tôi không khỏi cười khổ, người nhà họ Hàn từ trước đến nay đều là trạch tâm nhân hậu, suy nghĩ vì thế nhân khắp chốn, lại có người nào được báo đáp tốt đẹp đâu?
Tôi dời đề tài, hỏi Lam Ninh mấy ngày này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Lam Ninh nói, ngày đó sau khi Giải Trĩ Thần Quân trở lại bên trong Ngọc Tì Hưu, nhìn thấy nàng cũng rất là kinh ngạc, nhưng mà sau khi đánh giá nàng một hồi, lại lộ ra biểu tình thật cao hứng, giơ tay phẩy một cái, một tòa cung điện đột ngột mọc lên từ mặt đất, sau đó muốn Lam Ninh làm hầu gái của ngài ấy, nói rằng chỉ cần Lam Ninh đáp ứng liền có thể tự do sinh hoạt trong cổ cảnh linh vực này, lại còn có thể dùng linh khí trong linh vực này để tu hành, chỉ cần nàng chịu dụng công, sớm muộn gì cũng có thể thoát ly quỷ thể, tu thành linh thể, không phải là một cái nữ quỷ nữa, mà mấy ngày hôm trước nàng vẫn không ra ngoài, chính là đang dựa theo thần quân phân phó, ở bên trong bế quan tu hành.
Tôi nghe mà kinh ngạc không thôi, chỉ phẩy tay một cái mà có cung điện đột ngột mọc lên từ mặt đất? Mà tên Giải Trĩ kia cũng có tay sao? Còn nữa, miếng Ngọc Tì Hưu này nhìn như bình thường, thế nhưng bên trong lại còn có cái cái gì mà cổ cảnh linh vực, cái đó lại là thứ gì? Thậm chí Lam Ninh còn có thể tu hành, thoát ly quỷ thể, tu thành linh thể, chuyện này đến cùng là như thế nào?
Đối mặt những nghi vấn của tôi, Lam Ninh cười nói, thần quân không chỉ có tay có chân, mà còn là một nam tử cao lớn anh tuấn mỹ nam tử nữa kìa, bên trong cổ cảnh linh vực, chính là một nơi tràn ngập linh lực giống như tiên cảnh, rộng lớn mỹ lệ, có núi có sông, nhưng lại lạnh lẽo, không có nửa điểm sinh linh, có lẽ chính là bởi vì như vậy, thần quân mới có thể muốn nàng lưu lại làm hầu gái đi.
Còn chuyện tu hành linh thể, Lam Ninh nói, cũng là chuyện sau này nàng nghe thần quân nói mới biết được, người chết hóa thành quỷ, quỷ là loại hình thái thấp nhất của linh hồn, khó có thể thoát ly nhưng gian khổ luân hồi, lại phải chịu rất nhiều sự khi dễ của các sinh mệnh hình thái cao hơn, sợ thấy ánh mặt trời, sợ gặp trúng ác nhân, tùy tiện một đạo phù chú đều có thể để cho quỷ thể đau đớn không tả nổi.
Mà linh thể, lại là một loại tiến hóa của quỷ thể sau khi tu hành, có thể thoát ly luân hồi, độc lập sinh tồn, ban ngày có thể hiện thân, có thể nói chuyện trực tiếp cùng người, có thể thi triển một ít pháp thuật, nói theo cách khác, nó cũng giống như tinh linh tu luyện thành hình, linh hồn thoát ly khỏi hình thái bản thể, so với quỷ thể thì mạnh hơn rất nhiều.
Tôi nghe có chút hồ đồ, Lam Ninh lại giải thích rằng cái này rất đơn giản, nói theo cách khác, giống như là những cao nhân nhân loại tu hành đạo pháp, có thể nguyên thần xuất khiếu, tu luyện Kim Đan Nguyên Anh, nàng tu là linh thể, cũng giống như những thứ này, chẳng qua đã không có bản thể.
Tôi lúc này mới nghe hiểu, Kim Đan Nguyên Anh mấy thứ này, thật là rất cường đại, thậm chí có thể nói là sinh mệnh thứ hai của người tu hành, nhưng đồng thời cũng là thực yếu ớt, nếu không phải là những lúc rất cấp bách mà thoát ly bản thể, đó là rất nguy hiểm, sẽ có rất nhiều người trong tà đạo mơ ước, một khi bị chộp tới, liền sẽ bị tu luyện thành pháp bảo tà ác, hoặc là đan dược, bị người nuốt một phát, tăng trưởng công lực.
Đặc biệt Lam Ninh căn bản không có bản thể, chỉ cần tu luyện linh thể, như thế này cần phải chịu đựng nguy hiểm rất lớn.
Lam Ninh lại biểu hiện không sao cả cười nói.
- Mặc dù có nguy hiểm nhưng cũng tốt hơn một con cô hồn dã quỷ, khắp nơi khắp chốn chịu người khi dễ áp bách, lại nói, có cổ cảnh linh vực của thần quân bảo hộ, chỉ cần tránh ở bên trong không ra ngoài, ai cũng thương tổn không được tôi.
Tôi ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, lại nói, làm một con cô hồn dã quỷ tuy rằng càng an toàn một chút, nhưng là cũng không có nhiều ít sức lực tự bảo vệ mình, hơn nữa theo thời gian trôi qua, hồn phách sớm hay muộn sẽ chậm rãi tiêu tán, mặc dù có thể có được cơ hội lại nhập luân hồi, cũng là tiến vào tầng chót nhất súc sinh đạo, quỷ đói đạo, căn bản không có khả năng lại thành kiếp người.
Nhưng tu thành linh thể, thoát ly luân hồi, liền ý nghĩa được ăn cả ngã về không, thành công, từ đây cường đại lên, tự tại thành tiên, thất bại, liền vĩnh viễn thần mất hồn tán, vậy thật sự xong đời.
Tôi hỏi Lam Ninh, cô thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Quan hệ lợi hại trong đó không phải là nhỏ.
Lam Ninh kiên định nói, cùng với sa đọa trầm luân, nước chảy bèo trôi, vậy còn không bằng được ăn cả ngã về không, nếu thành công, trước thành linh thể, lại tu quỷ tiên, đến lúc đó ai cũng không dám khi dễ.
Nói tới đây, nàng sầu thảm cười, nói, lại nhập luân hồi cũng chỉ là chịu vô tận khổ sở, không bằng đánh bạc lần này, liều mạng vì một đời tiêu dao tự tại.
Tôi không khỏi trầm trồ khen ngợi, không thể tưởng được Lam Ninh nhìn có vẻ nhu nhược, trong xương cốt lại có trí tuệ khí phách như vậy, tốt cho một câu vì một đời này tiêu dao tự tại, tôi cho nàng một ngón tay cái tán thưởng, nói với nàng, cô cứ việc yên tâm tu luyện, chỉ cần tôi ở đây, sẽ bảo vệ cô giống như bảo vệ em gái của mình, sau này cô cũng đừng gọi tôi là công tử, kêu tôi bằng anh đi.
Lam Ninh lại cười bĩu môi một cái, nói, người ta còn lớn hơn cậu tới một trăm tuổi hơn đấy, nói vậy mà cũng không biết xấu hổ.
Tôi cười ha ha nói, Nam Cung Phi Yến so với tôi còn lớn hơn 500 hơn tuổi kia kìa, cũng mới chỉ dám làm tới chức chị gái tôi, cô mới chỉ hơn có trăm tuổi cũng không biết xấu hổ mà nói ra.
Nàng xinh đẹp cười, lại nói, công tử đối tôi có ân cứu mạng, công ơn tái tạo nên tôi có tâm kêu cậu một tiếng anh trai cũng cảm thấy xấu hổ, tôi mặt ngoài kêu cậu công tử, thực tế lại coi cậu giống như ân nhân, Lam Ninh không dám, cũng không xứng lỗ mãng, tôi cứ kêu cậu là công tử, trong lòng sẽ thấy tốt hơn nhiều.
Tôi cũng hiểu được những lời này, trên thực tế là nàng tự biết xấu hổ, cảm thấy chính mình chỉ là một tàn hồn dã quỷ, tôi cũng không có miễn cưỡng, chỉ nói với nàng, sau này phải tu luyện cho thật tốt, nếu có việc tùy thời có thể ra đây tìm tôi.
Lam Ninh gật đầu thật mạnh, lại dặn dò tôi ngàn vạn lần phải cẩn thận trông chừng răng nanh Dạ Ma, không nên khinh thường nó, sau đó liền lặng yên giấu đi thân hình, hóa thành một đoàn sương khói, trở lại bên trong Ngọc Tì Hưu.
Tôi lại lần nữa cầm lấy Ngọc Tì Hưu, chỉ thấy mặt trên lóe ra một luồng ánh sáng bảy màu, ngay sau đó liền biến mất, vẫn cứ là một khối ngọc phổ thông, nhìn qua chỉ là một miếng ngọc nát không đáng giá mười đồng tiền.
Nhưng ai có thể biết, chính là bên trong một khối ngọc khí không đáng giá như thế lại cất dấu một cái cổ cảnh linh vực thần bí, còn có một con thần thú Giải Trĩ thượng cổ, cùng với một cái tiểu nữ quỷ tu hành linh thể đâu cơ chứ?
Nghĩ đến cũng có chút buồn cười, tôi nguyên bản còn tưởng rằng Giải Trĩ sẽ làm gì đó bất lợi đối với Lam Ninh, lại không nghĩ rằng tên kia cư nhiên nhìn trúng Lam Ninh, còn thu nàng làm hầu gái, dạy nàng tu luyện, Lam Ninh này thật là có phúc khí, mà theo như lời Lam Ninh nói, Giải Trĩ cư nhiên là cái mỹ nam tử cao lớn anh tuấn, điều này càng là làm tôi rất là kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ, nếu cậu ta có thể hóa thành hình người, vì cái gì mỗi lần ra tới đều là cái bộ dáng thô bỉ kia đâu chứ?
Tôi miên man suy nghĩ một lát, liền đem cất Ngọc Tì Hưu, nhìn nhìn răng nanh Dạ Ma, nghĩ thầm thứ này đã hiện triệu chứng xấu, không thể lại thả lại trong ngăn tủ.
Nghĩ nghĩ, tôi đơn giản tìm một cọng dây tơ hồng, đem cột xung quanh răng nanh Dạ Ma, sau đó thu vào bên người, đặt ở trước ngực, nghĩ thầm nếu thứ này lại có dị thường, tôi liền có thể biết được trước tiên.
Mà nói đến cũng là kỳ quái, từ sau khi Lam Ninh ra đây, răng nanh Dạ Ma liền rốt cuộc không nhảy loạn xạ nữa, chỉ là ở nơi đó run nhè nhẹ, sau khi bị tôi dùng dây tơ hồng cột lại, càng là thành thật hơn nữa, vẫn không nhúc nhích.
Xem ra quả nhiên thứ này có linh tính, hoặc là nói đúng hơn là ma tính, ít nhiều hôm nay bị tôi phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả thật là khó có thể tưởng tượng.
Thu thập tốt tất cả mọi chuyện, A Long ở bên cạnh lại bỗng nhiên mơ mơ màng màng nói chuyện.
- Các cậu cái con mẹ nó không ngủ được, thì thầm cái gì vậy chứ…
Tôi vội vàng nằm xuống, giả bộ như đang ngủ, đánh tiếng khò khè, A Long trở mình, lại không nói thêm cái gì nữa, tiếp tục ngủ.
Đêm này là một đêm trăng tròn, cứ như thế mà hữu kinh vô hiểm (nhìn như nguy hiểm nhưng thực ra không có việc gì) trôi qua, nhưng mà những chuyện phát sinh đêm nay đủ để cho người kinh tâm động phách.
Hôm nay là thứ hai, vừa vặn Nam Cung Phi Yến có khóa, buổi sáng tôi liền mang theo cái đồng tiền kia đi tìm Nam Cung Phi Yến, muốn cho nàng nhìn một cái thử xem cái thứ này rốt cuộc là thứ gì.
Tôi vừa vặn gặp chị ấy ở bên ngoài văn phòng, vì thế vội quăng cho nàng một ánh mắt, hai người chúng tôi đi đến một chỗ yên lặng, tôi lấy đồng tiền ra nhưng Nam Cung Phi Yến chỉ nhìn thoáng qua, liền dứt khoát lắc đầu nói, không quen biết.
Tôi kinh ngạc nói, làm sao chị lại không quen biết thứ này, đây không phải là yếm thắng tiền sao?
Nam Cung Phi Yến gõ đầu của tôi một cái, cười nói, em cũng biết đây là biết là yếm thắng tiền, còn tới hỏi chị làm gì? Thứ này ra thị trường đồ cổ là có một đống lớn, có cái gì hiếm lạ sao.
Tôi cười khổ nói, sự tình không có đơn giản như vậy, nếu chị biết lai lịch của yếm thắng tiền này, thì sẽ không nói như vậy.
Vì thế, tôi lập tức liền kể tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua từ đầu tới cuối cho nàng nghe, Nam Cung Phi Yến nghe xong, cũng rất là kinh ngạc, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, lẩm bẩm.
- Nếu không, lại đi hỏi ông chủ Phúc Duyên Trai một chút ?
Tôi nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
- Một người có một lần cơ hội, dù sao em cũng đã xài hết rồi, chị thử nhìn xem còn có thể tìm ai, nếu không dẫn theo A Long đi cùng?
Nam Cung Phi Yến lắc đầu nói.
- Phàm phu tục tử, trừ phi có cơ duyên, chính mình tìm được Phúc Duyên Trai, nếu không cho dù chúng ta mang đi cũng vô dụng.
Tôi có chút buồn bực, xem ra quy củ của Phúc Duyên Trai còn không ít. Nam Cung Phi Yến lại nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói.
- Đúng rồi, bên trong thành phố này còn có một thị trường đồ cổ, bên trong hoa hoè loè loẹt, đồ vật thứ nào cũng có, nếu không, em đi nơi đó hỏi một chút xem? Nói không chừng là có thể có cao nhân, nhận thức được yếm thắng tiền trong tay em thì sao?
Tôi không khỏi vui vẻ, vội hỏi nàng chỗ kia ở đâu, Nam Cung Phi Yến nói.
- Chị cũng không biết, chỉ là đã từng nghe người ta nói qua, chỗ kia kêu là Nghênh Tiên Lộ, hình như ở gần cầu vượt thành nam.
Nghênh Tiên Lộ, ở gần cầu vượt thành nam, tôi âm thầm gật đầu, lại là cầu vượt thành nam, ngày hôm qua vốn định đi dạo một chút ở nơi đó, kết quả bị tên ăn trộm quấy nhiễu, hôm nay vừa vặn lại đi một chuyến.
Tôi đang muốn rời đi, Nam Cung Phi Yến lại gọi lại tôi nói.
- Chị đi cùng với em đi, dù sao nhàn rỗi cũng nhàm chán.
Tôi kinh ngạc nói.
- Không phải một hồi nữa chị còn có khóa hay sao?
Nam Cung Phi Yến tỏ vẻ không sao cả mà nói.
- Không có việc gì, tìm người nào đó dạy thay là được rồi mà, vốn dĩ chị cũng lười đi dạy học, lên phố đi dạo là tốt hơn.
Tôi kỳ quái nhìn nàng một cái, bật cười nói.
- Cái trường học này càng ngày càng giống nhà của chị rồi đó
Tôi vốn là nói câu vui đùa thôi ai ngờ, nàng lại gật gật đầu nói.
- Ờ, cũng không khác nhau là mấy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo